0 reply
0 recast
0 reaction
3 replies
0 recast
5 reactions
Thằng bé sống ở Việt Nam đến năm 10 tuổi, rồi theo gia đình sang Canada định cư. Nó kể, hồi mới qua, mỗi lần đi siêu thị, nó hay quên mang theo túi riêng, đến khi tính tiền mới nhận ra mình phải trả thêm tiền để mua túi giấy hoặc túi vải. "Túi nilon hả, siêu thị không có mà bán luôn". Nó nói. Đi mua thuốc, mua đồ ăn nhanh, nhân viên không bao giờ tự ý bỏ vào túi. Ai muốn lấy túi thì phải mất tiền mua thêm.
"Hồi đó con thấy bất tiện lắm. Mua cái gì cũng phải nghĩ coi có mang theo túi không. Lâu lâu quên, phải trả thêm mấy đồng, tiếc lắm! Nhưng rồi riết thành thói quen, bây giờ mà ai đưa túi nilon miễn phí là con thấy kỳ kỳ". 0 reply
0 recast
0 reaction
Tôi nhìn ra ban công, nơi có chiếc túi đựng rác đầy những túi nilon khác. Bao nhiêu năm nay, tôi quen với cảnh này. Đi chợ về, túi lớn chứa túi nhỏ, cái nào sạch thì gấp lại, cái nào dơ thì vứt. Đến lúc dọn rác, tôi gom tất cả túi đã dùng rồi cho vào một túi lớn, buộc lại rồi mang xuống dưới. Không ai phải bận tâm chuyện túi nilon từ đâu ra, rồi đi đâu về đâu.
Thằng bé bỗng nói một câu khiến tôi khựng lại:
"Bên con ở, hồi đó mọi người cũng xài túi nilon vô tư như vậy. Nhưng chính phủ ra luật, siêu thị thu phí, báo đài nhắc hoài, rồi riết ai cũng quen. Lâu dần, thấy ai xài túi nilon là người ta ngạc nhiên lắm luôn á cậu". 0 reply
0 recast
0 reaction
Từ hôm đó, tôi cũng suy nghĩ ghê lắm, cũng không vô tư lấy túi nữa, mỗi lần mua đồ là lại nhớ câu chuyện của cu cháu mà biết đường hạn chế nhận túi.
Một cái túi nilon, cầm lên thì nhẹ, nhưng bỏ đi thì nặng nợ. Nó không tự biến mất, không tan ra như đá lạnh trong cốc nước. Nó cứ nằm đó, bay ra đường, trôi ra sông, chui vào bụng một con cá. Rồi một ngày, chính ta lại ăn con cá đó. Lần sau đi mua đồ, thử từ chối một cái túi xem sao? 0 reply
0 recast
1 reaction