Content pfp
Content
@
0 reply
0 recast
0 reaction

Shaki22 pfp
Shaki22
@shaki22
“Anh nói tôi nghe đi, vì lý gì mà ta cứ phải đi lên tận đỉnh núi Everest để cảm nhận một chút gì của cái gọi là hiện thực? Ý tôi là… liệu đỉnh Everest có “thật” hơn đường phố New York? Chẳng lẽ New York không “thật”? Tôi dám chắc nếu anh có cơ hội một lần khám phá cửa hàng bán xì-gà ngay kế bên đây thôi, anh sẽ phải trầm trồ! Và… anh có nghĩ, “hiện thực” tồn tại giữa bốn góc cửa hàng nhỏ đó cũng chỉ giống những gì ẩn chứa trên đỉnh Everest?” Hồi nhỏ khi chưa biết gì, tôi ngồi nghe bố mẹ tiếp khách mà ngôn từ cứ trôi tuột qua từ tai này sang tai nọ. Những chuyện trên trời dưới bể, những ngóc ngách mà nơ-ron trong đầu chưa kịp liên kết tới. Quả là nhàm chán thật, phải không? Bộ phim này - với cái mác phim hài - cũng làm tôi thấy y hệt. Nhưng lần này thật khác.
4 replies
0 recast
11 reactions

Shaki22 pfp
Shaki22
@shaki22
My Dinner with Andre (1981) dành nguyên một tiếng đầu để khiến người xem ngán tận cổ. Với cách thể hiện kiểu “12 Angry Men”, 111 phút của phim là 111 phút hai diễn viên Wallace Shawn và André Gregory tự đóng vai chính mình, luyên thuyên đủ thứ trời ơi đất hỡi. Andre thao thao bất tuyệt rằng anh đã đi khắp thế giới, gặp đủ loại người, đọc sách này kia, ăn tối với tiểu thuyết gia, nhà toán học, sư thầy, trải nghiệm lối sống khác biệt, khám phá cuộc đời. Wallace nghe nhưng dường như không để tâm chút nào. Anh chỉ gật gù, thi thoảng nhướn mày tỏ vẻ thích thú. Cuộc trò chuyện rỗng tuếch với đủ cái tên và khái niệm bóng bẩy được thốt ra. Tôi gà gật, tay mò mẫm bật tốc độ 1.25. Bao giờ chuỗi hành xác này kết thúc?
0 reply
0 recast
0 reaction