Content pfp
Content
@
0 reply
0 recast
0 reaction

Shaki22 pfp
Shaki22
@shaki22
“Anh nói tôi nghe đi, vì lý gì mà ta cứ phải đi lên tận đỉnh núi Everest để cảm nhận một chút gì của cái gọi là hiện thực? Ý tôi là… liệu đỉnh Everest có “thật” hơn đường phố New York? Chẳng lẽ New York không “thật”? Tôi dám chắc nếu anh có cơ hội một lần khám phá cửa hàng bán xì-gà ngay kế bên đây thôi, anh sẽ phải trầm trồ! Và… anh có nghĩ, “hiện thực” tồn tại giữa bốn góc cửa hàng nhỏ đó cũng chỉ giống những gì ẩn chứa trên đỉnh Everest?” Hồi nhỏ khi chưa biết gì, tôi ngồi nghe bố mẹ tiếp khách mà ngôn từ cứ trôi tuột qua từ tai này sang tai nọ. Những chuyện trên trời dưới bể, những ngóc ngách mà nơ-ron trong đầu chưa kịp liên kết tới. Quả là nhàm chán thật, phải không? Bộ phim này - với cái mác phim hài - cũng làm tôi thấy y hệt. Nhưng lần này thật khác.
4 replies
0 recast
9 reactions

Shaki22 pfp
Shaki22
@shaki22
Wallace hẳn cũng tự giận mình như tôi. Anh chẳng hiểu mình ngồi đây có ích gì. Nếu không phải cái tay Andre này có số má trong giới làm phim chắc anh cũng không mất công như thế. Điều Andre kể nãy giờ khiến anh vừa bối rối, vừa bực mình. Anh bắt đầu chất vấn ý nghĩa những chuyến đi “fancy” tỉnh thức tới Tây Tạng xa xôi - nơi có nhà sư nâng được cả cơ thể trên đầu ngón tay. Nghe cũng tuyệt đấy. Nhưng điều gì làm chúng tuyệt hơn buổi sáng của anh, một buổi sáng thức dậy được uống tách cà phê không có xác gián từ tối qua? Hay do anh quá thực dụng, quá thiếu tiền và túng quẫn khi không trả nổi tiền điện tiền nước nên chẳng dám mơ đi sang Tây Tạng? Cuộc sống “tầm thường” này ấy à, nó có giá trị không. Wallace cũng chưa rõ nữa. Anh vừa hỏi Andre vừa tự vấn chính mình.
0 reply
0 recast
0 reaction