Content
@
https://warpcast.com/~/channel/movement-vietnam
0 reply
0 recast
0 reaction
Phongkin
@phongkin
Sự do dự là cách tự hủy hoại bản thân chậm rãi, nhưng có lẽ là nguy hiểm nhất. Nó không ập đến đùng đùng. Nó không hét lên hay báo trước. Nó chỉ ở đó, lặng lẽ, thì thầm bên tai: “Đợi thêm chút nữa”. Và bạn nghe theo. Bạn chần chừ, trì hoãn, nghĩ rằng mình đang suy tính cẩn thận. Nhưng trong khi bạn cân nhắc, cơ hội mục nát. Mối quan hệ rạn nứt. Cuộc sống tiếp tục trôi đi mà chẳng chờ đợi bạn. Đến khi bạn nhận ra thì mình đã đứng im quá lâu, ngay tại ngã tư của cuộc đời, đối diện tấm biển ghi rõ: “too late, sorry”.
6 replies
0 recast
4 reactions
Phongkin
@phongkin
Ban đầu, chẳng có gì nghiêm trọng. Bạn không biết ăn gì, nên thôi nhịn. Bạn lưỡng lự trước một tin nhắn, nên không gửi. Một cơ hội đến, bạn chần chừ, và thế là nó biến mất. Một lần do dự trở thành thói quen. Một thói quen trở thành lối sống. Đến một ngày, bạn nhận ra mình chỉ là khán giả trong chính cuộc đời mình—đứng nhìn người khác sống, trong khi bản thân cứ mãi đắn đo. Và căn bệnh này không chỉ hủy hoại riêng bạn. Nó lây lan. Team mất phương hướng khi không ai dám đứng lên quyết định. Bạn bè rạn nứt khi chẳng ai chủ động giải quyết mâu thuẫn. Những kế hoạch đầy tiềm năng chết dần trong cái vòng luẩn quẩn của "Mày nghĩ sao?"—
0 reply
0 recast
0 reaction
Phongkin
@phongkin
"Tao không biết, mày nghĩ sao?". Đó là âm thanh của sự lãng phí. Của những cơ hội, những tình huống lẽ ra đã có thể tạo nên điều gì đó, nhưng cuối cùng chẳng dẫn đến đâu—vì không ai đủ can đảm để chọn hay quyết một cái gì đó
0 reply
0 recast
0 reaction
Phongkin
@phongkin
Zoom out. Cả một công ty có thể sụp đổ dưới tay những người lãnh đạo không dám quyết. Một cuộc khủng hoảng bùng phát, và thay vì hành động, họ tổ chức thêm một cuộc họp, thêm một bản báo cáo, thêm một vòng risk assessment để đảm bảo không có gì bị bỏ sót. Trong khi đó, vấn đề ngày càng trở nên tồi tệ. Nhân viên gánh chịu hậu quả. Đến khi ai đó thực sự đưa ra quyết định, thì đã quá muộn.
0 reply
0 recast
0 reaction
Phongkin
@phongkin
Còn thế giới? Thế giới sống nhờ vào sự chần chừ của bạn. Những kẻ mạnh nắm quyền trong khi những kẻ lưỡng lự ngồi bên lề. Những ý tưởng có vẻ nhưng không tốt lại thắng thế chỉ vì những ý tưởng hay ho chưa bao giờ thoát khỏi brainstorming phase. Lịch sử không thuộc về kẻ thông minh nhất—mà thuộc về những người có thể ra quyết định. Chiến tranh không thắng nhờ các cuộc họp roundtable (hội nghị bàn tròn 🙂. Thị trường không chờ đợi người vẫn đang “cần thêm thời gian để suy nghĩ.” Mỗi giây bạn lãng phí, ai đó ngoài kia đang đưa ra lựa chọn định hình tương lai mà bạn phải sống trong đó.
0 reply
0 recast
0 reaction
Phongkin
@phongkin
Vậy Tại sao chúng ta vẫn chần chừ? Vì sự do dự có vẻ như là an toàn. Nó bọc nỗi sợ trong cái vỏ của sự tỉnh táo, làm ta tin rằng chưa chọn nghĩa là chưa sai. Và chưa sai thì không có gì phải lo. Nhưng thực tế không quyết định cũng là một loại quyết định, và là một loại quyết định mà cho đi cái quyền quan trọng nhất của chúng ta cho người khác, cho số phận, cho vũ trụ này quyết định thay chúng ta. Trust me on this - you won’t like the outcome.
0 reply
0 recast
0 reaction
Phongkin
@phongkin
Wakeup call: Pick.A.Damn.Thing! Kể cả bạn có sai, ít nhất bạn đã làm gì đó. Ít nhất bạn đã sống có chủ đích thay vì bị cuốn theo dòng đời. Vì nếu bạn cứ tiếp tục chần chừ, cứ nghĩ thêm một chút nữa, cứ đợi đến khi chắc chắn—sẽ đến một ngày bạn nhận ra thời gian đã cạn, cơ hội đã tan. Và điều duy nhất đáng sợ hơn việc chọn sai… là chưa bao giờ thực sự chọn gì cả. Move. Now.
0 reply
0 recast
2 reactions