0 reply
0 recast
0 reaction
1 reply
0 recast
5 reactions
Sợ ơi sợ. Cứ càng sợ nên càng trì hoãn. Không dám bắt đầu.
Nhưng bằng một cách nào đấy, trong một buổi chiều tháng 10, tui đã chập chững viết một bài viết đầu tiên. Rồi bài viết thứ 2, thứ 3…
Thành tựu với tui lúc bấy giờ là vài chục nút like, nút share, là tui có thể vui hết ngày.
Sẽ có người thấy những kết quả này thật bé xíu, chẳng nhầm nhò gì hết, có to tát để tự mãn đâu.
Nhưng quan trọng là tui đã chiến thắng chính mình, so sánh bản thân với ngày hôm trước là tui đang dũng cảm bước đến nỗi sợ.
Vẫn sợ đấy, nhưng là vừa sợ vừa làm.
Cứ làm đã, được thì sao, không được thì sao, nhỉ! 0 reply
0 recast
0 reaction