0 reply
0 recast
0 reaction
6 replies
0 recast
8 reactions
0 reply
0 recast
0 reaction
13 năm ấy, dù đối diện với bất cứ trở ngại nào mình cũng đều cho phép bản thân được khóc. Khóc thoả thích, khóc xong rồi phải mạnh mẽ, can trường bước tiếp. Sinh viên, mỗi lần buồn tủi sẽ một mình lên tầng cao nhất của toà nhà để khóc. Ở đó không ai có thể nghe thấy tiếng mình nức nở.
Ra trường, mỗi lần mệt mỏi, tinh thần kiệt quệ, chọn một bộ phim cảm động để xem, lúc đó tha hồ khóc mà không ai biết mình đang khóc. Khi có nhà riêng, ngày biết tin em Cá không còn, mình cho phép bản thân khóc thoả thích một buổi chiều. Chồng biết, chồng nghe nhưng chồng để yên cho mình được khóc. 0 reply
0 recast
0 reaction
Và cứ thế, sau mỗi lần giông bão qua đi, cảm xúc ổn định, lấy lại được sự cân bằng, mình chọn mạnh mẽ bước tiếp. Trong từng cột mốc ấy, có rất nhiều thứ đã thay đổi, mình nhiều tuổi hơn, mạnh mẽ hơn, bắt đầu có nhà riêng, có gia đình nhỏ nhưng duy có một thứ không bao giờ thay đổi.
Đó chính là sách, sách vẫn vậy, âm thầm, lặng lẽ cổ vũ cho mình. Sách vẫn ở đó chờ mình mở ra để tâm sự nhỏ to, để mình được trải lòng, được lắng nghe, được hiểu hơn về những quy luật của cuộc sống. Có những thứ ta có thể nỗ lực để thay đổi nhưng có những thứ khi đã được an bài, ta chỉ có thể chấp nhận. 0 reply
0 recast
0 reaction
0 reply
0 recast
0 reaction
0 reply
0 recast
0 reaction
0 reply
0 recast
3 reactions